Lời thú nhận của một tín đồ nghiện đi xe đạp “lao xuống dốc” 1

Lời thú nhận của một tín đồ nghiện đi xe đạp “lao xuống dốc”

Tôi đã theo đuổi và chinh phục những con dốc từ khi còn là một đứa trẻ trên đỉnh núi Green ở Vermont. Vào năm 13 tuổi, tôi đã đạp xe đạp địa hình cao cấp leo lên một ngọn đồi và sau đó đạp xuống với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt

Lời thú nhận của một tín đồ nghiện đi xe đạp “lao xuống dốc” . Đạp xe về nhà từ trường trung học Riverside và leo lên đồi Elm, tôi phải lựa chọn giữa một con đường vừa gập ghềnh, vừa ngắn, dốc đứng vừa phải và một con đường vừa dài vừa băng phẳng thoải mái. Nếu cảm thấy thật sự buồn tẻ và cần một buổi giải tỏa tâm lý dài hơn trên yên xe đạp địa hình nhập khẩu , tôi sẽ dùng thêm 1 giờ đồng hồ để đạp đến tận cùng đồi Elm, sau đó quay trở lại đỉnh núi và đạp xuống nhà tôi ở phía bên kia. Tôi không phải là đứa trẻ nhanh nhất và béo nhất trong đám, nhưng tôi là đứa cứng đầu nhất. Tôi sẽ không rời khỏi chiếc xe đạp của mình.

Tôi là một đứa trẻ nóng nảy và hay tức giận. Xe đạp địa hình đã trở thành công cụ giải tỏa. Khi lớn dần lên, tôi đã đạp xe. Tôi đạp 10, 15, 20 dặm quanh thung lũng sông Connecticuit. Tôi thích đi thăm bà nội bởi sau đó, tôi có thể đạp xe qua đèo Middlebury và Brandon, hai chuyến đạp xe đạp địa hình để leo những con dốc mạo hiểm đòi hỏi nỗ lực không ngừng nghỉ và phần thưởng sau đó là những cú lao dốc mạnh mẽ và đầy hưng phấn.

Lời thú nhận của một tín đồ nghiện đi xe đạp “lao xuống dốc” 2

Đạp xe lên dốc núi

Leo lên một ngọn đồi cần nhiều sự vững vàng về tinh thần cũng như thể chất. Nó đòi hỏi sự tự tin và sức chịu đựng về mặt thể xác. Nó đòi hỏi sự sẵn lòng chịu đựng. Trong những khoảnh khắc tuyệt vời khi leo núi, tôi tìm thấy một zen-like, một xúc cảm mãnh liệt trong tâm tưởng. Trong những khoản khắc tồi tệ nhất, nó có thể trở nên phức tạp.

Những ngọn đồi mới giống như một hộp sôcôla: đôi khi chúng rất đáng yêu, đôi khi chúng đáng kinh ngạc và đôi khi chúng không hề đồng tình với bạn. Đôi khi, hiếm khi, chúng trở thành những người bạn tốt nhất.

Có thể bạn thích:  Giảm cân thành công nhờ đi xe đạp

Tôi cảm thấy có một sợi dây kết nối vô hình giữa tôi và những ngọn đồi khi leo lên. Cảm giác con đường được truyền qua bàn đạp, khung xe và yên xe và cơ xương và dây thần kinh. Tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa đường bê tông, đường nhựa, đường sỏi và đường đất. Các lỗ hổng, vết nứt, vạch phân cách và phản xạ mắt mèo đều đem lại những cảm giác khác nhau bên dưới bánh xe. Lốp xe, tay lái và yên xe đều thay đổi cảm giác về chiếc xe cũng như là cảm giác về con đường. Nước, cát và lá cây cũng thậm chí có thể thay đổi cảm giác về con đường nhiều hơn.

Tìm hiểu thêm:

Tôi đã học được cách lăn xuống một ngọn đồi cong khi là một thanh niên vao mùa thu. Tôi đã leo và trượt xuống con đường đó 12 lần trước đây và vênh váo vì tôi không cần dùng quá nhiều tốc độ khi bẻ góc. Con đường ẩm ướt, gió thổi bay những đám mây và những chiếc lá bị thổi rơi xuống mặt đường. Khi nghiêng về phía bên phải và đạp vào giữa đường để tránh một lỗ hổng, bánh sau xe trượt trong giây lát trên một chiếc lá ướt và bánh xe trước rung lên khi tôi giật lại và cố gắng lấy lại sự thăng bằng ngay lúc một chiếc xe tải đang ở trước mặt. Tôi kéo xe vào lề đường và vượt qua chiếc xe tải với một chân dự phòng, giảm tốc độ hết mức có thể và đạp đến mức những con bướm chui vào bụng. Tôi đã học được nhờ ngày hôm đó rằng cần phải tôn trọng giới hạn của chiếc xe và điều chỉnh việc đạp phù hợp với tình hình con đường.

Lời thú nhận của một tín đồ nghiện đi xe đạp “lao xuống dốc” 3

Giới hạn của chiếc xe  đạp

Tự tin

Tự mãn

Lười biếng

Cái chết

Tôi học được cách lắng nghe trực giác, kiểm tra phương tiện hai lần và không tin tưởng ai trên con dốc. Tôi chấm dứt việc leo lên đồi một mình. Khi nhìn con đường mà những người khác chọn để leo lên một ngọn đồi, tôi cũng biết rằng mình đủ sức cạnh tranh để theo ai đó vào một đường đua mà tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Tôi học cách tin tưởng vào lòng can đảm của mình. Khi đến gần giới hạn của bản thân, tôi trở nên bồn chồn. Cảm giác ấy càng trở nên thường xuyên hơn khi tôi đạp qua giới hạn đó, tôi chấm dứt sự sợ hãi và làm tổn thương chính mình. Tôi học được rằng leo dốc quá nhanh trong mưa hoặc hừng đông không phải là một ý tưởng hay. Tôi học được rằng những ngày lạnh và quang đãng chính là thời điểm tốt để leo dốc. tôi chờ đợi những ngày mưa đầu tiên của mùa xuân gột rửa đất cát trên đường, trả lại sự thông thoáng cho con đường của tôi.

Có thể bạn thích:  5 loại xe đạp đặc biệt

Lời thú nhận của một tín đồ nghiện đi xe đạp “lao xuống dốc” 4

Nó đòi hỏi sự tự tin và sức chịu đựng về mặt thể xác

Ba mươi năm sau, tôi tìm thấy mình trên đỉnh White Pass, trên biên giới Alaskan – Yukon. Gió vẫn thổi. Con đường vẫn khô ráo. Không có bất cứ phương tiện nào khác. Xe đạp và cơ thể tôi đã sẵn sàng. Với một tiếng hét đầy nổi loạn, tôi chạy qua dấu đỉnh, theo đuổi cơn sốt endorphin trên con dốc hùng vĩ khác.

Xe đạp Nghĩa Hải phân phối độc quyền các dòng xe đạp Nhật Bản với thương hiệu Maruishi nổi tiếng, có bề dày hoạt động hơn 130 năm. Hãng xe đạp Maruishi có nhiều dòng xe và đa dạng về kiểu dáng, mẫu mã như xe đạp cào cào, xe đạp mini, xe đạp địa hình, xe đạp thể thao, xe đạp trẻ em …